TOI VAN YEU ANH NHU TOI THAM NHO {HAI SAC HOA TIGON}
HAI SẮC HOA TIGON
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cành hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà trên mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Dải đường xa tít bóng chiều không
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít cây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong những lúc tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thủa ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của phân ly
Cho nên cười đáp mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Giữa trời đau khổ chết yêu thương
Người xa xôi quá tôi buồn lắm
trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ ấy thu rồi thu .thu lại thu
Lòng tôi còn già đếnbao giờ
Chồng tôi vẫn biêt tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
và từng thu chêt từng thu chết
vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng quý cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu mau1con tim
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một chiều thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng
T.T.KH
Anh đi anh hẳn anh không biết
Có kẻ ngàn thu vẫn đợi chờ
Thu đến thu đi đông lạnh lẽo
Em hoài mong mỏi gió thu sang
NHẮN THEO CHIM TRỜI GỬI ANH LƯƠNG V TH..{TÔI VẪN NHỚ }
Tôi viêt lên đây {blog của tôi} bài thơ Hai Săc Hoa TIGON của T.T.KH và cũng là viêt lên tâm sự của đời mình,một mối tình bất diệt của tôi với anh...Mà tôi không quên. Khi viết lên tâm sự này lòng vẫn thầm mong có một ngày nào đó ,anh đi ngang và tình cờ ghé vào thăm blog của em, ..Anh đọc những lời này và chỉ mình anh biết,em đã bao tuổi đợi chờ...! Dẫu chỉ là mơ ,ngoài tầm tay đợi ,mơ ươc một ngày ..."Hiệp phố tương phùng.
Ngày ấy anh hơn tuổi em rất nhiều , Anh thường hay cho em nghe bài hát "THÁNG MẤY HOA CƯỜI" và trong đó có một đoạn "LÒNG THẦM MONG XE HOA ĐỪNG ĐI NGANG PHỐ EM TÔI ,ĐỂ NÀNG KHÔNG MƠ XA XÔI, ĐỂ MẮT EM BUÔN ":thế rồi em ngây thơ hỏi anh ,
chừng nào anh lấy vợ ?Anh tả lời em" năm 2000 anh mới lấy vợ, rồi anh buồn bảo em,
Thời buổi chiến tranh này "Số phận con người , đồng tiền xâp ngửa" anh làm sao dám nghĩ đến tương lai hả em.? và em thì ngây thơ cứ tin năm 2000 anh mới lấy vợ,Em quên rằng ngày ấy anh đã ngoài 30 tuổi...
Thế rồi cũng chấm dứt chiến tranh. "Cô em bắc kỳ nho nhỏ" mà anh thường gọi , đã chầm chậm bước vào đường yêu với những êm đềm xao xuyến có cả nỗi buồn vô vọng...???
Em thường cứ đạp xe đạp qua hai chiếc cầu "Bình Tiên và Cây Gõ" Chỉ mong được nhìn thấy anh thôi,..!!! và ngày ấy cái ngày xa xôi lắm,vào những buổi chiều thu, cứ bâng khuâng nhớ lại một thời...! Cái thời hồn nhiên ,ngây thơ,nhưng rất sợ ,lo sợ một ngày nào đó ,không được nhìn thấy anh ,không được anh dặn dò bảo ban ,không được anh vỗ về khuyên nhủ ,bởi nhũng tủi buồn vô cớ...!!!
Hôm nay cũng mùa thu ,mai đây là đông đến" Cứ mỗi độ Noel về cảm thấy nhớ ai vô bờ bến,nhưng chỉ sợ một thứ phũ phàng vây hãm,dìm sâu ý sống , để em ngoi ngóp giữa đại dương tủi hờn...! Ngày đó đã hơn một lần anh hẹn "Noel Này Anh Đến Đón Em Đi Chơi Nhé.....!"Thế rồi , em đã đợi ...Bao nhiêu lần Noel đến rồi đi ,hẳn là anh không nhớ.Bao nhiêu lớp người ngày ấy ra đi họ cũng đã quay về.,và có lẽ cả anh cũng vậy...? Mà sao em..?.Bươc chân buồn lang thang trên khắp phố phường, khăp vùng vui thú của thiên hạ ,tìm hoài chẳng thấy anh đâu...? Chỉ có những bàn tay đan nhau , mắt cười hạnh phúc,và mình mình đơn lẻ, để nghe nỗi tủi buồn xâm chiếm tâm hồn. Nhớ lời ngày xưa anh đã bảo.."Em con gái chỉ có một thời" ...Đường phố saigon bây giờ muôn mầu hoa đăng rực rỡ, nhũng chiếc xe hoa ngang phố nối đuôi nhau nhiều thật nhiều,để bao nỗi niềm thương tiếc quay quanh tiềm thức ,đưa em về lối mộng của ngày xưa.... Vâng...! Ngày xưa ..Cái ngày xa xôi ấy... Cũng một buổi chiều
thu...Gió heo may lành lạnh...!Sau một ngày công việc bận rộn ...{chị thì may còn em đan áo}
Hai chị em thong dong thả bộ về nhà ,thì gặp các anh ,khoảng {8 ,người} đi xe rề rề theo sau,em nnghe tiếng ai bảo :"Ô ! Gái bắc rồi" Chị của em hơi giận , nhưng cũng chẳng nói gì,
Thế rồi anh và anh Kính xuống xe theo sau băt chuyện, chị của em mới hỏi,hồi nãy em nghe các anh bảo "gái bắc rồi" Vậy em xin lỗi hỏi ?Gái bắc thì sao...? anh Kính hơi bị bí {bởi vì anh Kinh là người Bắc} nhưng rồi anh Kính cũng trả lời...! "A ! ..Gái bắc thì...Thì.... ! Mày cướp chồng bà thì ...bà xé xác mày ra làm trăm mảnh...! Hai chị em cũng phải bật cười...Còn anh lại bảo ." Cô em Băc Kỳ nho nhỏ !...Thật là dễ thương...!" Chị em nói"...Anh tán hay lắm đấy. !
Thê thì nhận anh làm anh đi...!Nếu trong tim em chấp nhận anh làm anh ,thì anh quả là môt người anh mẫu mực hoàn toàn {bởi vì anh khôngco em gái} nhưng tim em khong bảo thế ,
bí mật của em ngày ấy là, Em cứ say sưa mà trộm nhìn anh thổi sáo, anh đi làm về vừa tháo giầy vừa huýt sáo miệng, khi tháo giầy xong , anh nhìn lên và hỏi em "Mơ mộng gì thế cô em nho nhỏ ơi...? " Em nhìn đôi bàn chân anh to tròn và trắng muốt {vì anh đi giày thường} nhìn lại bàn chân mình không sơn phết mà lại đen đen .,những luc như vậy em chẳng biết dấu đôi bàn chân mình đi đâu được, kể từ đó em biết mộng mơ xao xuyến ,mà cũng biết cúi đầu chấp nhận thua buồn ...!Như anh thường bảo em " Em đừng nhìn lên thì em sẽ không cảm thấy buồn" Em nghe lời anh ,nhưng biết làm sao...?
Ngày ấy. anh thường gọi em là cô Băc Kỳ nho nhỏ. Quả thật em tự cảm thấy mình quá nho nho quá tầm thuiong khi đứng trươc anh ,Anh 32 tuoi cao một met 80 em 20 tuôi cao chi môt met 50, anh đẹp trai như tài tử A.LANDLON ,anh biết mây ngoại ngữ,làm thông dich viên bên H.Q , em chỉ là cô thợ đan tầm thường bé nhỏ ,lương mỗi tháng chỉ có {5000 }năm ngàn tiền hồi đó, phải dành dụm phụ ba mẹ nuôi cac em ăn học .Nhà em ở Quân 6 nhà anh Quận 11,tuy là đường Minh Phụng nối dài nhưng cách nhau hai cây cầu Bình Tiên và Cây Gõ
, nhà em thì có lò bánh Ướt nhà anh có phòng trồng răng {Trương Thiên Quý} rất dễ tìm.
Em thường hay đạp xe đạp đến nhà anh, điều đó dễ hiểu bởi vì em cảm mến anh ngay từ phút đầu gặp gỡ .Em rất sung suong1 và hãnh diện khi nghe ôn chủ phòng trồng răng Trương Thiên Quý nói "Chỉ có một mình cô là được {A Voong tên thường gọi ở nhà của anh } cho đến nhà mà thôi,người khác không ai được đến đây đâu" và anh cũng thường hay dặn dò em "Emđi lên xuống cầu phải chịu khó xuống xe dắt bộ để không ảnh hưởng đên sức khỏe người phụ nữ sau này.Anhlo lắng và dạy em rất nhiều...! Có lẽ vì vậy mà em khắc cốt ghi tâm hình bóng của anh cho đến tận bây giờ... Nhưng mà em thì quá khờ dại ,ngu ngơ ,hình như ngày ấy em dại khờ hơn những cô gái khác, điều đó khiến cho em nhút nhát , nên chỉ dám yêu anh trong âm thầm vô vọng ...! Quen nhau hơn 4 năm nhiều lần anh bảo. ":Em 24 tuổi rồi là con gái chỉ có một thời thôi. Hãy lập gia đình đi, kẻo sau này sẽ muộn và sẽ khổ đó em...! Và anh cứ hỏi : "Em À ! Em thương ai hãy nói cho anh biết anh biết anh sẽ giúp cho anh mà nói thì người ấy sẽ nghe anh liền ,anh nói vậy mà nào em có hiểu...! " Này cô em tóc dài da trắng mắt to đen ,đừng thích làm nhiều người khổ , kẻo sau này mình khổ thì tội nghiệp lắm nghe em .! " Hình như ngày ấy anh cũng đã tiên liệu cuộc đời em sau này ,nhưng mà em...Chẳng thông minh chút nào..! { Có một diều , cho đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được ,không bao giờ anh chịu lắm tay em , cận kề lắm thì khi em ngồi anh cũng chỉ đứng phía sau lưng em ] Em cứ nhủ lòng ,em chỉ yêu có một mình anh thì làm sao phải khổ ,nên em im lặng cúi đầu ,anh lại bảo
" không tin anh sao ...? làm cho em bối rối vô cùng....
Thế rồi lần khác anh lại bảo em " Nhìn xe hoa ngang phố nhiều ghê ,lúc này đám cưới nhiều
quá , Em À...!!! Em có thấy gì không...? Anh cũng cảm thấy nôn nao ghê đi ...!
Hay em có bạn gái giới thiệu cho anh , anh sẽ làm mai lại cho em " Em run run ,lăp băp
,bạn em xấu lắm nghèo lắm , anh bảo " Nghèo xấu gì anh cũng chịu ,em biết không ...???
Vợ đẹp là vợ người , vợ xấu mới là vợ của anh, Anh cũng đã một đôi lần đau khổ vì yêu...!!!
Rồi anh lại chỉ tấm hình của anh mà bảo em, " Hay anh làm mai cho em người này em có biết người này không ..Có đồng ý không ...??? TRời ƠI..!!! Em quá hoảng hốt không nhìn tấm ảnh và chỉ lăp bắp trả lời không,,,không Em không biết...Em có biết đâu câu trả lời của em có ý nghĩa gì..? Em có biết đâu em đã làm em chết cả một đời ngây thơ... .Buồn thay ,! Luc ấy,
em cứ ngỡ anh làm mai cho em thật...!!!
Em thật là khờ dại ...! Em khờ dại làm anh thất vọng buồn lòng. Em khờ dại từ chối một tình yêu mình ấp ủ bao tháng năm dài .Em khờ dại để em Bơ Vơ suốt cả cuộc đời này...!!!
Thế rồi em có một vài người bạn nhà ở gần nhà anh , họ khen anh nhiều lắm . Họ bảo em không bằng cái móng chân của anh đâu.Em rất tin họ , bởi vì họ thấy em ủ rũ thương tình nên
nói vậy, chồng của bạn em thì nói " Thảo ơi..! Em đừng theo anh THông nữa . Em không
bằng những cô gái khác đâu, họ vừa đẹp thông minh lanh lợi mới xứng với anh ,Thông
Còn EM....!!!
" Em như cô bé không tiền .Nhìn người bán bánh qua đường ngẩn ngơ ."
Lần cuối cùng em đến nhà anh , em đi mấy vòng trng chợ mới tìm mua được 3 bông Hồng
{ bởi vì ngày ấy bông Hồng rất hiếm } Em định sẽ cắm trên bàn của anh , nhưng sao hôm
ấy em thấy anh hờ hững lạnh lùng . Nhớ lại lời bạn nói hôm qua .Cảm thấy tủi thân trong lòng
Em quay ra định đem những bông hồng vào phòng khách ..Thì ..! Ôi..Thôi...!
Những bông Hồng đang héo Rũ ...Chết dần...!!! Anh theo sau hỏi em " EM mua những bông Hồng tặng cho ai...?Em buồn Rũ trong lòng không nói được, mà chỉ nói Thôi Em Về...!
Đó là lời Biệt ...LY...!!! của em ngày ây...!Vẫn còn tưởng như vừa mới hôm qua ...!
Em không biết luc ấy anh có giữ em ở lại không ? Bởi vì có lẽ cơn mưa rất lớn. Em vừa ra
đến ngã tư 46 , thì trời mưa như trut .Em không biết có cơn mưa Bởi lòng em đang Bão Tố...! Những hạt mưa ..! Đánh vào mặt vào vai em...!!! Những giòng nước mắt cứ tự do tuôn chẩy . Em Khoc...! Như chưa bao giờ được khóc...!!!
Và đó là lần đầu tiên em biêt thế nào là đau khổ...!
Sau hôm ấy em tự ý rời xa anh, trong ngậm ngùi nuối tiếc...!Cũng là lúc em cảm thấy quá...!
Yêu anh...! Yêu tha thiêt ... Yêu chân thành...! EM rất nhớ anh ...!!!
Ngày nào em cũng đạp xe ngang qua nhà anh ,đứng một góc phố nào đó ,để nhìn thấy anh cho bớt khổ ...! Thật tình có hôm chỉ nhìn thấy chiếc xe của anh thôi, về mới chợp mắt được.,
nhưng em cũng không dám đến nhà anh nữa, em tin thời gian sẽ là viên thuốc thần mầu nhiệm
Vâng ...! Thời gian cứ thế chậm chạp trôi đi ,nhưng tất cả trá với những gì em nghĩ , như em đang ngồi đây viết lại những giòng này...Có bao giờ em quên được anh đâu...???
Anh được định cư sang Phap , rồi em cũng phải lấy chồng ...
Em có ngờ đâu , em gieo hờ hững cho người ,. Sống bên chồng mà cõi lòng lạnh vắng...!
" Chồng em vẫn biết em thương nhớ. ! người ấy cho nên vẫn hững hờ"
Được một năm thì chồng em cũng được định cư sang Mỹ , lời từ biệt của anh ấy , là một câu trach hờn cay đắng...! "Việc không có em cùng đi làm cho anh đau đớn , ngang bằng sự chua
xót khi sống cùng em từ bấy lâu nay , mà chưa nhận ở em một nụ cười, .Có lẽ em không nên phiêu lưu , chấp nhận thêm một cuộc tình nào nữa. Anh không muốn em tự làm khổ mình và
để khổ cho người , điều đó hẳn em biết nhiều hơn ai hết ...!" Những lời nói ấy đã làm em
ray rưc mãi không nguôi...!
Và từ đó em sống trng hoài niệm thủa nào .Them muốn ước mơ được nhìn thấy một chút gì gọi
là kỷ niệm...! Ước mơ một lần được dựa vào ai, được khóc một lần cho thỏa ....
Có người hỏi em ,tai sao cứ vẫn còn đi hoài xe đạp ...??? Em thích đi xe đạp đến những
khu nào có dốc cao cao và từ từ xuống dắt xe đi bộ ...Để cho đôi giòng nước măt rơi rơi...!
Bây giờ thì chẳng còn ai dặn dò em nữa...
Cứ mỗi mùa Giáng Sinh trôi qua , em lại nhớ anh quay quắt...! Nhớ ..! Anh gọt cam cho em ăn , anh còn nói "anh Kính co khiếu nói chuyện , anh chẳng biết nói gì , thôi dể anh gọt cam cho em ăn " Nhớ anh ...! Khoác áo cho khi em về . NHớ...! " Hỡi cô em tóc dài da trắng
mắt to đen , hãy lâp gia đình sớm đi kẻo sau này sẽ khổ .Nhớ ...! Anh cảm ơn em đã
có lòng đến thăm anh . Nhớ bản nhạc " Anh Ơi Đừng Đến Nữa , Anh không Chết Đâu Em" Anh vẫn thich nghe và anh còn giải thích vì sao ...??? ,và nhớ ...! Nhơ...! Nhớ...!
Nhớ Thật nhiều ,.Thật nhiều ..! Những kỷ niệm xưa từ vạn hướng..! Kéo về cứ chất
mãi chất lên cao ...! Đường phố V.N Mùa này ngày nào cũng có xe hoa đi ngang phố .Đâu đâu em cũng nghe Âm vang ngày xưa vọng lại " Lòng Anh Thấy Nao Nao "
'
Anh...! Hỡi..! Có khi nào nghe dĩ vãng tìm về ..? Có khi nào về thăm chốn cũ.
Thu xưa...? Nơi Ấy có 2 cây cầu Bình Tiên & Cây Gõ , Có cô em nho nhỏ...!
Ngày xưa anh thường dặn dò " Phải chịu khó xuống xe dắt bộ."...Anh có biết...???
Hai cây cầu đã bị người ta dỡ bỏ...! Ngôi nhà của anh ngày xưa đã thay đổi chủ...
Con đường minh phụng rộng lớn hơn xưa , .Phòng trồng răng { Trương Thiện Quý }
không còn nữa ,Phố phường đổi thay lạ mặt , tất cả đã xa rồi biển dâu dời đổi ,
duy chỉ còn mình em bơ vơ đứng mãi nơi này . Những giòng sầu lăn tràn trên má,
Cổ họng nghẹn ngào môi mặn mắt cay cay ...
Buổi chiều qua rồi...! Đôi mắt viền khoen vì những đêm trằn trọc mất ngủ ...!!!
Nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm ...! Chợt nhận tháy ẩn hiện một vì sao lẻ loi lu mờ
trong muôn ngàn Tinh Tú sáng ...Em liên tưởng đến mình , một vì sao xấu số cô đơn,
Hiện diện những đêm như đêm này , sao nghe lòng lạnh vắng...!
Dẫu sao lòng vẫn dặn lòng " Em sống cho qua ngày, Và cho qua kiếp này "
Anh nơi đâu ..??? Phương trời nào xa xôi dịu vợi, cách nơi đây . Hơn nửa vòng
Trái Đất ,hơn nửa quả Địa Cầu { Pháp hay Mỹ } hay anh đã về thăm V.N
Quê Hương Yêu Dấu Chim trời có mỏi cánh dừng chân..?
Có khi nào nghe dĩ vãng réo gọi tìm vê thổn thức với thu xưa ...???
Có nghe tiếng con Chim Vành Khuyên , một mình vương đôi cánh nhỏ ...
Vượt ngàn Mây gợi nhớ "CỐ NHÂN TÌNH"
EM viết lên đây BLOG, Của em những giòng này vào những ngày tàn thu đông lạnh ..
Tưởng như đang gói gém tâm sự này gởi đến nơi anh ! Em nghe âm ấm linh hồn..!
Và đêm đêm em hằng cầu nguyện anh Lương V TH của em , dù ở đâu hạnh phúc
hay khổ đau ...!!!??? Anh vẫn mãi Chân Cứng Đá Mềm như thời trai trẻ ...!
Lời Nguyện cầu thứ 2 , Xin một phép Thần Mầu Nhiệm , Cho anh đọc được những
Lời này của em .......
NGUYÊN THẢO,
số ĐT: 39447566
Tôi vẫn yêu anh như tôi thầm nhớ.
Tuy biết anh đi không bao giờ về .
Để nhìn từng giọt sương chết trên lá khô
Réo tên người yêu suốt trong mùa
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cành hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà trên mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu thương
Dải đường xa tít bóng chiều không
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít cây hoa trắng chạnh lòng
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong những lúc tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
Thủa ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của phân ly
Cho nên cười đáp mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Giữa trời đau khổ chết yêu thương
Người xa xôi quá tôi buồn lắm
trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Từ ấy thu rồi thu .thu lại thu
Lòng tôi còn già đếnbao giờ
Chồng tôi vẫn biêt tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
và từng thu chêt từng thu chết
vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng quý cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu mau1con tim
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một chiều thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Tôi sợ chiều thu nhạt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò
Nếu biết rằng tôi đã có chồng
Trời ơi người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai tựa máu hồng
T.T.KH
Anh đi anh hẳn anh không biết
Có kẻ ngàn thu vẫn đợi chờ
Thu đến thu đi đông lạnh lẽo
Em hoài mong mỏi gió thu sang
NHẮN THEO CHIM TRỜI GỬI ANH LƯƠNG V TH..{TÔI VẪN NHỚ }
Tôi viêt lên đây {blog của tôi} bài thơ Hai Săc Hoa TIGON của T.T.KH và cũng là viêt lên tâm sự của đời mình,một mối tình bất diệt của tôi với anh...Mà tôi không quên. Khi viết lên tâm sự này lòng vẫn thầm mong có một ngày nào đó ,anh đi ngang và tình cờ ghé vào thăm blog của em, ..Anh đọc những lời này và chỉ mình anh biết,em đã bao tuổi đợi chờ...! Dẫu chỉ là mơ ,ngoài tầm tay đợi ,mơ ươc một ngày ..."Hiệp phố tương phùng.
Ngày ấy anh hơn tuổi em rất nhiều , Anh thường hay cho em nghe bài hát "THÁNG MẤY HOA CƯỜI" và trong đó có một đoạn "LÒNG THẦM MONG XE HOA ĐỪNG ĐI NGANG PHỐ EM TÔI ,ĐỂ NÀNG KHÔNG MƠ XA XÔI, ĐỂ MẮT EM BUÔN ":thế rồi em ngây thơ hỏi anh ,
chừng nào anh lấy vợ ?Anh tả lời em" năm 2000 anh mới lấy vợ, rồi anh buồn bảo em,
Thời buổi chiến tranh này "Số phận con người , đồng tiền xâp ngửa" anh làm sao dám nghĩ đến tương lai hả em.? và em thì ngây thơ cứ tin năm 2000 anh mới lấy vợ,Em quên rằng ngày ấy anh đã ngoài 30 tuổi...
Thế rồi cũng chấm dứt chiến tranh. "Cô em bắc kỳ nho nhỏ" mà anh thường gọi , đã chầm chậm bước vào đường yêu với những êm đềm xao xuyến có cả nỗi buồn vô vọng...???
Em thường cứ đạp xe đạp qua hai chiếc cầu "Bình Tiên và Cây Gõ" Chỉ mong được nhìn thấy anh thôi,..!!! và ngày ấy cái ngày xa xôi lắm,vào những buổi chiều thu, cứ bâng khuâng nhớ lại một thời...! Cái thời hồn nhiên ,ngây thơ,nhưng rất sợ ,lo sợ một ngày nào đó ,không được nhìn thấy anh ,không được anh dặn dò bảo ban ,không được anh vỗ về khuyên nhủ ,bởi nhũng tủi buồn vô cớ...!!!
Hôm nay cũng mùa thu ,mai đây là đông đến" Cứ mỗi độ Noel về cảm thấy nhớ ai vô bờ bến,nhưng chỉ sợ một thứ phũ phàng vây hãm,dìm sâu ý sống , để em ngoi ngóp giữa đại dương tủi hờn...! Ngày đó đã hơn một lần anh hẹn "Noel Này Anh Đến Đón Em Đi Chơi Nhé.....!"Thế rồi , em đã đợi ...Bao nhiêu lần Noel đến rồi đi ,hẳn là anh không nhớ.Bao nhiêu lớp người ngày ấy ra đi họ cũng đã quay về.,và có lẽ cả anh cũng vậy...? Mà sao em..?.Bươc chân buồn lang thang trên khắp phố phường, khăp vùng vui thú của thiên hạ ,tìm hoài chẳng thấy anh đâu...? Chỉ có những bàn tay đan nhau , mắt cười hạnh phúc,và mình mình đơn lẻ, để nghe nỗi tủi buồn xâm chiếm tâm hồn. Nhớ lời ngày xưa anh đã bảo.."Em con gái chỉ có một thời" ...Đường phố saigon bây giờ muôn mầu hoa đăng rực rỡ, nhũng chiếc xe hoa ngang phố nối đuôi nhau nhiều thật nhiều,để bao nỗi niềm thương tiếc quay quanh tiềm thức ,đưa em về lối mộng của ngày xưa.... Vâng...! Ngày xưa ..Cái ngày xa xôi ấy... Cũng một buổi chiều
thu...Gió heo may lành lạnh...!Sau một ngày công việc bận rộn ...{chị thì may còn em đan áo}
Hai chị em thong dong thả bộ về nhà ,thì gặp các anh ,khoảng {8 ,người} đi xe rề rề theo sau,em nnghe tiếng ai bảo :"Ô ! Gái bắc rồi" Chị của em hơi giận , nhưng cũng chẳng nói gì,
Thế rồi anh và anh Kính xuống xe theo sau băt chuyện, chị của em mới hỏi,hồi nãy em nghe các anh bảo "gái bắc rồi" Vậy em xin lỗi hỏi ?Gái bắc thì sao...? anh Kính hơi bị bí {bởi vì anh Kinh là người Bắc} nhưng rồi anh Kính cũng trả lời...! "A ! ..Gái bắc thì...Thì.... ! Mày cướp chồng bà thì ...bà xé xác mày ra làm trăm mảnh...! Hai chị em cũng phải bật cười...Còn anh lại bảo ." Cô em Băc Kỳ nho nhỏ !...Thật là dễ thương...!" Chị em nói"...Anh tán hay lắm đấy. !
Thê thì nhận anh làm anh đi...!Nếu trong tim em chấp nhận anh làm anh ,thì anh quả là môt người anh mẫu mực hoàn toàn {bởi vì anh khôngco em gái} nhưng tim em khong bảo thế ,
bí mật của em ngày ấy là, Em cứ say sưa mà trộm nhìn anh thổi sáo, anh đi làm về vừa tháo giầy vừa huýt sáo miệng, khi tháo giầy xong , anh nhìn lên và hỏi em "Mơ mộng gì thế cô em nho nhỏ ơi...? " Em nhìn đôi bàn chân anh to tròn và trắng muốt {vì anh đi giày thường} nhìn lại bàn chân mình không sơn phết mà lại đen đen .,những luc như vậy em chẳng biết dấu đôi bàn chân mình đi đâu được, kể từ đó em biết mộng mơ xao xuyến ,mà cũng biết cúi đầu chấp nhận thua buồn ...!Như anh thường bảo em " Em đừng nhìn lên thì em sẽ không cảm thấy buồn" Em nghe lời anh ,nhưng biết làm sao...?
Ngày ấy. anh thường gọi em là cô Băc Kỳ nho nhỏ. Quả thật em tự cảm thấy mình quá nho nho quá tầm thuiong khi đứng trươc anh ,Anh 32 tuoi cao một met 80 em 20 tuôi cao chi môt met 50, anh đẹp trai như tài tử A.LANDLON ,anh biết mây ngoại ngữ,làm thông dich viên bên H.Q , em chỉ là cô thợ đan tầm thường bé nhỏ ,lương mỗi tháng chỉ có {5000 }năm ngàn tiền hồi đó, phải dành dụm phụ ba mẹ nuôi cac em ăn học .Nhà em ở Quân 6 nhà anh Quận 11,tuy là đường Minh Phụng nối dài nhưng cách nhau hai cây cầu Bình Tiên và Cây Gõ
, nhà em thì có lò bánh Ướt nhà anh có phòng trồng răng {Trương Thiên Quý} rất dễ tìm.
Em thường hay đạp xe đạp đến nhà anh, điều đó dễ hiểu bởi vì em cảm mến anh ngay từ phút đầu gặp gỡ .Em rất sung suong1 và hãnh diện khi nghe ôn chủ phòng trồng răng Trương Thiên Quý nói "Chỉ có một mình cô là được {A Voong tên thường gọi ở nhà của anh } cho đến nhà mà thôi,người khác không ai được đến đây đâu" và anh cũng thường hay dặn dò em "Emđi lên xuống cầu phải chịu khó xuống xe dắt bộ để không ảnh hưởng đên sức khỏe người phụ nữ sau này.Anhlo lắng và dạy em rất nhiều...! Có lẽ vì vậy mà em khắc cốt ghi tâm hình bóng của anh cho đến tận bây giờ... Nhưng mà em thì quá khờ dại ,ngu ngơ ,hình như ngày ấy em dại khờ hơn những cô gái khác, điều đó khiến cho em nhút nhát , nên chỉ dám yêu anh trong âm thầm vô vọng ...! Quen nhau hơn 4 năm nhiều lần anh bảo. ":Em 24 tuổi rồi là con gái chỉ có một thời thôi. Hãy lập gia đình đi, kẻo sau này sẽ muộn và sẽ khổ đó em...! Và anh cứ hỏi : "Em À ! Em thương ai hãy nói cho anh biết anh biết anh sẽ giúp cho anh mà nói thì người ấy sẽ nghe anh liền ,anh nói vậy mà nào em có hiểu...! " Này cô em tóc dài da trắng mắt to đen ,đừng thích làm nhiều người khổ , kẻo sau này mình khổ thì tội nghiệp lắm nghe em .! " Hình như ngày ấy anh cũng đã tiên liệu cuộc đời em sau này ,nhưng mà em...Chẳng thông minh chút nào..! { Có một diều , cho đến bây giờ em vẫn chưa hiểu được ,không bao giờ anh chịu lắm tay em , cận kề lắm thì khi em ngồi anh cũng chỉ đứng phía sau lưng em ] Em cứ nhủ lòng ,em chỉ yêu có một mình anh thì làm sao phải khổ ,nên em im lặng cúi đầu ,anh lại bảo
" không tin anh sao ...? làm cho em bối rối vô cùng....
Thế rồi lần khác anh lại bảo em " Nhìn xe hoa ngang phố nhiều ghê ,lúc này đám cưới nhiều
quá , Em À...!!! Em có thấy gì không...? Anh cũng cảm thấy nôn nao ghê đi ...!
Hay em có bạn gái giới thiệu cho anh , anh sẽ làm mai lại cho em " Em run run ,lăp băp
,bạn em xấu lắm nghèo lắm , anh bảo " Nghèo xấu gì anh cũng chịu ,em biết không ...???
Vợ đẹp là vợ người , vợ xấu mới là vợ của anh, Anh cũng đã một đôi lần đau khổ vì yêu...!!!
Rồi anh lại chỉ tấm hình của anh mà bảo em, " Hay anh làm mai cho em người này em có biết người này không ..Có đồng ý không ...??? TRời ƠI..!!! Em quá hoảng hốt không nhìn tấm ảnh và chỉ lăp bắp trả lời không,,,không Em không biết...Em có biết đâu câu trả lời của em có ý nghĩa gì..? Em có biết đâu em đã làm em chết cả một đời ngây thơ... .Buồn thay ,! Luc ấy,
em cứ ngỡ anh làm mai cho em thật...!!!
Em thật là khờ dại ...! Em khờ dại làm anh thất vọng buồn lòng. Em khờ dại từ chối một tình yêu mình ấp ủ bao tháng năm dài .Em khờ dại để em Bơ Vơ suốt cả cuộc đời này...!!!
Thế rồi em có một vài người bạn nhà ở gần nhà anh , họ khen anh nhiều lắm . Họ bảo em không bằng cái móng chân của anh đâu.Em rất tin họ , bởi vì họ thấy em ủ rũ thương tình nên
nói vậy, chồng của bạn em thì nói " Thảo ơi..! Em đừng theo anh THông nữa . Em không
bằng những cô gái khác đâu, họ vừa đẹp thông minh lanh lợi mới xứng với anh ,Thông
Còn EM....!!!
" Em như cô bé không tiền .Nhìn người bán bánh qua đường ngẩn ngơ ."
Lần cuối cùng em đến nhà anh , em đi mấy vòng trng chợ mới tìm mua được 3 bông Hồng
{ bởi vì ngày ấy bông Hồng rất hiếm } Em định sẽ cắm trên bàn của anh , nhưng sao hôm
ấy em thấy anh hờ hững lạnh lùng . Nhớ lại lời bạn nói hôm qua .Cảm thấy tủi thân trong lòng
Em quay ra định đem những bông hồng vào phòng khách ..Thì ..! Ôi..Thôi...!
Những bông Hồng đang héo Rũ ...Chết dần...!!! Anh theo sau hỏi em " EM mua những bông Hồng tặng cho ai...?Em buồn Rũ trong lòng không nói được, mà chỉ nói Thôi Em Về...!
Đó là lời Biệt ...LY...!!! của em ngày ây...!Vẫn còn tưởng như vừa mới hôm qua ...!
Em không biết luc ấy anh có giữ em ở lại không ? Bởi vì có lẽ cơn mưa rất lớn. Em vừa ra
đến ngã tư 46 , thì trời mưa như trut .Em không biết có cơn mưa Bởi lòng em đang Bão Tố...! Những hạt mưa ..! Đánh vào mặt vào vai em...!!! Những giòng nước mắt cứ tự do tuôn chẩy . Em Khoc...! Như chưa bao giờ được khóc...!!!
Và đó là lần đầu tiên em biêt thế nào là đau khổ...!
Sau hôm ấy em tự ý rời xa anh, trong ngậm ngùi nuối tiếc...!Cũng là lúc em cảm thấy quá...!
Yêu anh...! Yêu tha thiêt ... Yêu chân thành...! EM rất nhớ anh ...!!!
Ngày nào em cũng đạp xe ngang qua nhà anh ,đứng một góc phố nào đó ,để nhìn thấy anh cho bớt khổ ...! Thật tình có hôm chỉ nhìn thấy chiếc xe của anh thôi, về mới chợp mắt được.,
nhưng em cũng không dám đến nhà anh nữa, em tin thời gian sẽ là viên thuốc thần mầu nhiệm
Vâng ...! Thời gian cứ thế chậm chạp trôi đi ,nhưng tất cả trá với những gì em nghĩ , như em đang ngồi đây viết lại những giòng này...Có bao giờ em quên được anh đâu...???
Anh được định cư sang Phap , rồi em cũng phải lấy chồng ...
Em có ngờ đâu , em gieo hờ hững cho người ,. Sống bên chồng mà cõi lòng lạnh vắng...!
" Chồng em vẫn biết em thương nhớ. ! người ấy cho nên vẫn hững hờ"
Được một năm thì chồng em cũng được định cư sang Mỹ , lời từ biệt của anh ấy , là một câu trach hờn cay đắng...! "Việc không có em cùng đi làm cho anh đau đớn , ngang bằng sự chua
xót khi sống cùng em từ bấy lâu nay , mà chưa nhận ở em một nụ cười, .Có lẽ em không nên phiêu lưu , chấp nhận thêm một cuộc tình nào nữa. Anh không muốn em tự làm khổ mình và
để khổ cho người , điều đó hẳn em biết nhiều hơn ai hết ...!" Những lời nói ấy đã làm em
ray rưc mãi không nguôi...!
Và từ đó em sống trng hoài niệm thủa nào .Them muốn ước mơ được nhìn thấy một chút gì gọi
là kỷ niệm...! Ước mơ một lần được dựa vào ai, được khóc một lần cho thỏa ....
Có người hỏi em ,tai sao cứ vẫn còn đi hoài xe đạp ...??? Em thích đi xe đạp đến những
khu nào có dốc cao cao và từ từ xuống dắt xe đi bộ ...Để cho đôi giòng nước măt rơi rơi...!
Bây giờ thì chẳng còn ai dặn dò em nữa...
Cứ mỗi mùa Giáng Sinh trôi qua , em lại nhớ anh quay quắt...! Nhớ ..! Anh gọt cam cho em ăn , anh còn nói "anh Kính co khiếu nói chuyện , anh chẳng biết nói gì , thôi dể anh gọt cam cho em ăn " Nhớ anh ...! Khoác áo cho khi em về . NHớ...! " Hỡi cô em tóc dài da trắng
mắt to đen , hãy lâp gia đình sớm đi kẻo sau này sẽ khổ .Nhớ ...! Anh cảm ơn em đã
có lòng đến thăm anh . Nhớ bản nhạc " Anh Ơi Đừng Đến Nữa , Anh không Chết Đâu Em" Anh vẫn thich nghe và anh còn giải thích vì sao ...??? ,và nhớ ...! Nhơ...! Nhớ...!
Nhớ Thật nhiều ,.Thật nhiều ..! Những kỷ niệm xưa từ vạn hướng..! Kéo về cứ chất
mãi chất lên cao ...! Đường phố V.N Mùa này ngày nào cũng có xe hoa đi ngang phố .Đâu đâu em cũng nghe Âm vang ngày xưa vọng lại " Lòng Anh Thấy Nao Nao "
'
Anh...! Hỡi..! Có khi nào nghe dĩ vãng tìm về ..? Có khi nào về thăm chốn cũ.
Thu xưa...? Nơi Ấy có 2 cây cầu Bình Tiên & Cây Gõ , Có cô em nho nhỏ...!
Ngày xưa anh thường dặn dò " Phải chịu khó xuống xe dắt bộ."...Anh có biết...???
Hai cây cầu đã bị người ta dỡ bỏ...! Ngôi nhà của anh ngày xưa đã thay đổi chủ...
Con đường minh phụng rộng lớn hơn xưa , .Phòng trồng răng { Trương Thiện Quý }
không còn nữa ,Phố phường đổi thay lạ mặt , tất cả đã xa rồi biển dâu dời đổi ,
duy chỉ còn mình em bơ vơ đứng mãi nơi này . Những giòng sầu lăn tràn trên má,
Cổ họng nghẹn ngào môi mặn mắt cay cay ...
Buổi chiều qua rồi...! Đôi mắt viền khoen vì những đêm trằn trọc mất ngủ ...!!!
Nhìn lên bầu trời cao thăm thẳm ...! Chợt nhận tháy ẩn hiện một vì sao lẻ loi lu mờ
trong muôn ngàn Tinh Tú sáng ...Em liên tưởng đến mình , một vì sao xấu số cô đơn,
Hiện diện những đêm như đêm này , sao nghe lòng lạnh vắng...!
Dẫu sao lòng vẫn dặn lòng " Em sống cho qua ngày, Và cho qua kiếp này "
Anh nơi đâu ..??? Phương trời nào xa xôi dịu vợi, cách nơi đây . Hơn nửa vòng
Trái Đất ,hơn nửa quả Địa Cầu { Pháp hay Mỹ } hay anh đã về thăm V.N
Quê Hương Yêu Dấu Chim trời có mỏi cánh dừng chân..?
Có khi nào nghe dĩ vãng réo gọi tìm vê thổn thức với thu xưa ...???
Có nghe tiếng con Chim Vành Khuyên , một mình vương đôi cánh nhỏ ...
Vượt ngàn Mây gợi nhớ "CỐ NHÂN TÌNH"
EM viết lên đây BLOG, Của em những giòng này vào những ngày tàn thu đông lạnh ..
Tưởng như đang gói gém tâm sự này gởi đến nơi anh ! Em nghe âm ấm linh hồn..!
Và đêm đêm em hằng cầu nguyện anh Lương V TH của em , dù ở đâu hạnh phúc
hay khổ đau ...!!!??? Anh vẫn mãi Chân Cứng Đá Mềm như thời trai trẻ ...!
Lời Nguyện cầu thứ 2 , Xin một phép Thần Mầu Nhiệm , Cho anh đọc được những
Lời này của em .......
NGUYÊN THẢO,
số ĐT: 39447566
Tôi vẫn yêu anh như tôi thầm nhớ.
Tuy biết anh đi không bao giờ về .
Để nhìn từng giọt sương chết trên lá khô
Réo tên người yêu suốt trong mùa